Niết bàn chi khuynh phúc
Phan_57
Đệ bát thập tứ chương
Kỳ Duyên xoay người, mở mắt, hỏi: “Ngươi muốn biết cái gì?”
“Ta muốn biết chuyện khi còn bé của phụ thân, tại sao phụ thân lại làm tiên tri? Còn có, quen biết với Trầm Thanh Dung thế nào?” Hạ Pháp hiếu kỳ hỏi.
“Ngươi vẫn muốn tìm hiểu về ta, thế nhưng ta không muốn nói.” Buồn ngủ của Kỳ Duyên đều bay hết, tinh thần tỉnh táo.
“Phụ thân, nói một chút thôi mà, nói cho ta nghe. Ta rất muốn biết về người từng ở trong lòng ngươi, bất quá phụ thân không nói cũng chẳng sao, chờ bắt được Hạng Thiên Khải, ta không tin không ép được hắn nói ra quá khứ của phụ thân.” Hạ Pháp quyết tâm muốn biết về Kỳ Duyên, cho dù ngươi không nói, sớm muộn gì ta cũng sẽ biết.
“Hạng Thiên Khải, hoàng đế không có chính kiến kia, bây giờ ta vẫn còn nhớ kỹ dáng dấp của hắn. Có thể nói Vệ quốc là nơi mộng đẹp của ta bắt đầu và kết thúc.” Kỳ Duyên cảm thán, hắn ngửa mặt lên trời nhìn đỉnh màn, “Vệ quốc là một quốc gia mỹ lệ, non xanh nước biếc, có rất nhiều sông, lúc ta và Trầm Thanh Dung còn nhỏ từng ở Vệ quốc một thời gian, khi đó chúng ta là hàng xóm, kỳ thực tổ tiên của ta là thương nhân Tề quốc làm ăn tại Vệ quốc, mẫu thân của Trầm Thanh Dung là tiểu thư quý tộc của Vệ quốc, hắn được đưa đến nhà tổ mẫu sống, bình thường chúng ta luôn cùng một chỗ chơi đùa. Sau đó phụ mẫu ta chết, ta được Phi Nhiễm đưa tới Tố Vân cung. Tố Vân cung là Vệ quốc quân chủ dựa theo dáng dấp của thiên cung do Phi Nhiễm tự thuật mà làm ra, kiến tạo cung điện trên núi, tốn hao biết bao nhiêu bạc vàng. Khi còn bé ta không hiểu chuyện, nghĩ ở tại Tố Vân cung là vinh quang, khi đó ta thật ngốc.”
“Tiểu hài tử sao, ai bảo tiểu hài tử thì không hiểu chuyện, khi còn bé ta luôn mong muốn có một ngày sẽ được cùng một chỗ với phụ thân, cái mộng tưởng này ta đã thực hiện được.” Hạ Pháp giống như miêu tinh, nói ra ước mơ lúc nhỏ.
“Ngươi chính là tự cao tự đại.” Kỳ Duyên nói. “Sau đó ta học một thân bản lĩnh, Phi Nhiễm đưa ta đến bên người Hạng Thiên Khải, hắn nói với ta, làm tình nhân của Hạng Thiên Khải là đối với ta có lợi. Ta không muốn khống chế Hạng Thiên Khải, nên đã làm trái ý tứ của Phi Nhiễm. Về sau Dực Cánh thích Hạng Thiên Khải, ta đối với Hạng Thiên Khải cũng có tình, không muốn buông tay. Vì vậy Phi Nhiễm bày trò khiến Hạng Thiên Khải đuổi ta đi, ta ly khai Vệ quốc, tới Lương quốc, Lương quốc quốc chủ thích ta, ta ở trong cung đình Lương quốc hai năm, Phi Nhiễm muốn ta khống chế Lương quốc quân chủ, ta cự tuyệt, vì vậy Lưu Đình cùng tiên tri xa lánh ta, ta bất đắc dĩ lần thứ hai ly khai.”
“Chỉ đơn giản như vậy.” Hạ Pháp không tin sự hời hợt của Kỳ Duyên, hắn cùng với hai vị quốc chủ kia khẳng định có cái gì đó, nam nhân cũng yêu sâu đậm, Hạ Pháp cũng không ngoại lệ.
“Đúng vậy, ngươi tưởng ta sẽ có cái gì, ái tình oanh oanh liệt liệt, hay là ta chiến thắng sư phụ ta, trở thành một đại tiên tri?” Kỳ Duyên vừa cười vừa nói, thân thủ điểm lên cái trán của Hạ Pháp, “Ngươi hay nghĩ nhiều lắm, ta cũng có yêu, hai vị quốc chủ đối ta tốt, nói thích ta, thế nhưng đã là quá khứ. Nếu như ta ham vinh hoa phú quý, quyền thế danh lợi, thì bây giờ ta vẫn đang cùng Phi Nhiễm khống chế những quốc chủ này, có được thiên hạ.”
“Phụ thân, giả như ngươi cùng Hạng Thiên Khải lại gặp nhau, ngươi sẽ làm như thế nào?” Hạ Pháp cười hỏi, thân thủ ôm lấy Kỳ Duyên, dùng sức cọ trên người hắn.
“Cái gì làm như thế nào.” Kỳ Duyên giả giả không biết, không chịu trả lời.
“Ai, phụ thân, người xem, nhân gia thành đôi nhập đối, ta cũng muốn cùng phụ thân cử hành hôn lễ.” Hạ Pháp cực kì đố kỵ với Trình Thu Vũ và Đoan Mộc Ngọc Hàn, bọn họ quang minh chính đại cùng một chỗ, vì sao chúng ta phải lén lút.
“Chúng ta là phụ tử, có thể nào cử hành hôn lễ?” Kỳ Duyên giơ tay lên vỗ nhẹ sau lưng Hạ Pháp, tựa như lúc Hạ Pháp còn nhỏ, khi còn bé Hạ Pháp sinh bệnh làm nũng, khi đó hắn sẽ vỗ nhẹ sau lưng Hạ Pháp.
“Ta muốn xem hình dáng của phụ thân lúc mặc lễ phục tân nương.” Hạ Pháp lầm bầm một câu, ngoài miệng nói thế nhưng tay không nhàn rỗi, y phục trước ngực của Kỳ Duyên mở rộng, tay Hạ Pháp luồn vào trong ngực Kỳ Duyên, Kỳ Duyên cũng không đẩy Hạ Pháp ra, bọn họ không phải thân sinh phụ tử, Kỳ Duyên tự hiểu rõ cảm giác lúc ngủ bên cạnh Hạ Pháp là như thế nào, hắn không có cự tuyệt, ngầm đồng ý với hành vi của Hạ Pháp.
“Muốn mặc lễ phục tân nương cũng là ngươi mặc.” Trong thanh âm của Kỳ Duyên lộ ra tình tự khó kiềm chế, Hạ Pháp ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy Kỳ Duyên, cúi đầu hôn lên môi hắn, hiện tại bọn họ cần chính là sự tiếp xúc thân thể, ngôn ngữ thân thể còn hiệu quả hơn nói chuyện a… (^o^ té ghế)
Đại quân nghỉ ngơi và hồi phục một thời gian, tinh lực quá thừa khiến binh sĩ đã sớm không chịu nổi muốn đánh Vệ quốc. Gần một tháng, mọi vết thương của binh sĩ cũng gần hồi phục, tạo thành sẹo và không còn đau, có sức sống hơn. Những binh sĩ không bị thương càng sinh long hoạt hổ, tinh lực tràn đầy. Vì vậy những binh sĩ này không có việc gì làm nên thường đến chất vấn Dạ Dương: “Tướng quân, lúc nào thì chúng ta thu thập bọn điểu nhân Vệ quốc.”
“Chúng ta không sợ hãi, đánh xong sớm một chút còn về nhà.”
“Đúng vậy, nhanh lên một chút, đao của ta đều rỉ sắt hết rồi!”
“Mỗi ngày so tài có gì vui, nào có thống khoái như đánh giặc.”
Dạ Dương đối mặt với những binh sĩ ngăm đen vì phơi nắng, ánh mắt bọn họ đầy chờ mong và khát vọng. Dạ Dương cảm động thật sâu, cười thoải mái nói: “Mọi người không nên gấp gáp, chúng ta không ra, Vệ quốc sẽ chủ động xuất binh đánh chúng ta, bọn họ muốn chúng ta lui binh mà.”
“Đúng vậy, là tướng quân hiểu biết.” Những binh sĩ này hiểu ra vấn đề, đều vui vẻ cáo lui, bầu không khí trong đại doanh Tề quốc lại tiếp tục náo nhiệt.
Dạ Dương hướng đến doanh trướng của Đoan Mộc Thanh Lam, một trận gió lướt qua bên người, một thân ảnh bạch sắc vội vã xẹt qua, đây không phải là Bạch Yến sao. “Bạch Yến, ngươi----”
Dạ Dương nói còn chưa hỏi xong, Bạch yến đã xoay người vội vã đi tới trước mặt Dạ Dương, hành một lễ, thở dài một hơi, vừa cười vừa nói: “Lão gia bảo ta đi tìm hiểu tin tức, ta tìm hiểu được một tin tức, vội vã trở về, mới vừa rồi sốt ruột hướng lão gia báo lại sự tình nên không phát hiện Dạ lão gia, thứ tội thứ tội.”
“Tìm hiểu được tin tức gì.” Dạ Dương hỏi.
“Hạng Thiên Khải thống lĩnh mười lăm vạn đại quân hướng chúng ta khiêu chiến, hắn muốn học hoàng thượng chúng ta ngự giá thân chinh.” Bạch Yến trào phúng nói.
“…” Dạ Dương nhớ tới lời mình nói vừa rồi với binh sĩ, giờ đã biến thành hiện thực.
Trong đại doanh Tề quốc vang lên tiếng trống, toàn bộ tướng lĩnh đều tập trung tại đại trướng, xem ra thực sự là muốn khai chiến. Trong khoảng thời gian ngắn, đại doanh Tề quốc sôi trào, sĩ tốt bắt đầu mài binh khí, cọ rửa chiến mã, chuẩn bị đủ lương thảo, chờ xuất phát.
Đoan Mộc Thanh Lam cùng mọi người phân tích tình hình quân địch trên bản đồ, làm sao đánh, hạ thủ từ nơi nào.
“Hạng Thiên Khải có mười lăm vạn đại quân, nhi thần thấy cực kì dễ dàng đánh thắng. Quân đội chính quy của Vệ quốc có năm mươi vạn, ba nước cùng nhau đánh Vệ quốc, quân đội bị chia làm ba. Đầu tiên không tính đến Lương quốc cùng Tấn quốc, thì Tề quốc chúng ta cũng đã tiêu diệt gần hai mươi vạn quân Vệ quốc, hắn từ nơi nào tìm ra quân đội chính quy chứ. Nhi thần cho rằng mười lăm vạn nhân mã đó không phải là quân đội chính quy, mà là dân phu, một số gia đinh của quý tộc bị triệu tập, một đám ô hợp.” Đoan Mộc Dĩnh phân tích, quân không đào tạo kĩ càng làm sao có khả năng đánh thắng được đại quân Tề quốc.
“Có lý, nhưng dân phu mà điên cuồng lên cũng là khó đối phó.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
“Chúng ta tiến về phía trước hai trăm dặm, tại Hoành Sơn tiêu diệt Hạng Thiên Khải. Hoành Sơn có ba ngọn núi, ở giữa có một khối đất trống, Hạ Pháp cùng Kỳ Duyên dẫn người dụ bọn họ đi vào đó, ta quân mai phục trước, vây quanh tiêu diệt bọn họ.” Đoan Mộc Dĩnh chỉ ra cách đánh của hắn trên sa bàn.
“Được không.” Đoan Mộc Thanh Lam sờ sờ cằm, bắt đầu tính toán phân bố binh lực, phân công tướng lĩnh.
“Điện hạ, vì sao phải chúng ta phải xung phong dụ người Vệ quốc vào đó.” Hạ Pháp không thoả mãn với an bài của Đoan Mộc Dĩnh.
“Kỳ Duyên sư phụ cùng hoàng đế Vệ quốc là người quen cũ, các ngươi có biện pháp dẫn bọn họ vào tròng.” Đoan Mộc Dĩnh giảo hoạt nói.
“… , Điện hạ thật không phúc hậu, sao có thể tính toán sư phụ chứ.” Kỳ Duyên có chút tức giận cùng bất đắc dĩ, oán giận.
Đoan Mộc Dĩnh kéo Hạ Pháp lại, nhỏ giọng nói: “Ngươi không muốn nhìn một chút, sư phụ ta gặp lại tình nhân cũ thì có bộ dáng gì sao?” (^o^ Dĩnh nhi thực là … bỏ đá xuống giếng mà)
“Ân… Có chút muốn.” Hạ Pháp gật đầu, phiêu phiêu liếc mắt nhìn Kỳ Duyên. Thật ra người Kỳ Duyên yêu trước kia là Hạng Thiên Khải, mình muốn chứng thực một chút. Hạ Pháp nhớ tới Kỳ Duyên chưa từng cho hắn bất luận hứa hẹn gì, nhất thời trong lòng lo lắng.
“Ngươi thấy đó, các ngươi làm chuyện này là hợp lý nhất.” Đoan Mộc Dĩnh vừa nhìn gian kế thực hiện được, ngoác miệng cười.
“Không sai, không sai.” Hạ Pháp càng cảm thấy chủ ý của Đoan Mộc Dĩnh rất hay, liên tiếp gật đầu.
Kỳ Duyên nhìn hai người kia cấu kết với nhau làm việc xấu, thật muốn đánh bọn họ. Thực sự là chính nghiệp chướng do chính mình tạo ra, hai người trước mặt, một người là con nuôi, một người là đệ tử, trong lòng còn có thể trách ai.
Đoan Mộc Thanh Lam bắt đầu phân phối nhiệm vụ, “Đoan Mộc Du thống lĩnh nhân mã mai phục tại bên trái, Trầm Thanh Dung dẫn nhân mã mai phục phía bên phải, Kỳ Duyên cùng Hạ Pháp dụ dỗ Hạng Thiên Khải đi vào sơn cốc. Đoan Mộc Dĩnh cùng Dạ Dương Long Uyên canh giữ ở đại doanh.”
Nhiệm vụ phân phối hoàn tất, nhiệm vụ của Đoan Mộc Dĩnh là canh giữ ở đại doanh. “Vì sao nhi thần lại lưu thủ (^o^ ở lại thủ vệ).”
“Vạn nhất Phi Nhiễm dẫn người đánh đại doanh, ngươi có thể ngăn cản tiến công của tiên tri.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
“…” Là ngươi xem ta như nữ nhân hay tiểu hài tử, Đoan Mộc Dĩnh quyệt mũi, thực không hài lòng.
Quyết định khai chiến cho tốt, Đoan Mộc Thanh Lam lưu lại một số tướng quân trọng yếu thương lượng chi tiết, Đoan Mộc Dĩnh ngẫm lại chính mình lưu thủ đại doanh, liền lôi kéo Dạ Dương thương lượng về việc phòng ngự. Đoan Mộc Thanh Lam bất mãn nhìn Đoan Mộc Dĩnh và Dạ Dương cùng một chỗ, nghĩ đi nghĩ lại, có Long Uyên nên mình không cần lo lắng.
Dạ Dương thích Đoan Mộc Dĩnh, Long Uyên nhìn là thấy, cũng biết Dạ Dương thích theo cách trưởng bối quan tâm vãn bối, nhưng hắn vẫn để ý, Mao Qua đã chết, chỉ còn lại Đoan Mộc Dĩnh. Long Uyên phi thường muốn kéo Dạ Dương rời khỏi nơi đây, đi kinh thương, dù cho đến Tây Vực cũng muốn rời xa Đoan Mộc Dĩnh.
Đoan Mộc Dĩnh cùng Dạ Dương vừa đi vừa trò chuyện, tản bộ trong quân doanh. Đoan Mộc Dĩnh tà tà nhìn Long Uyên vài lần, trong lòng âm thầm buồn cười, cố ý tới gần Dạ Dương nói, “Dạ Dương tướng quân đối với Dĩnh nhi phi thường tốt, Dĩnh nhi cũng muốn biết vì sao Dạ tướng quân đối với Dĩnh nhi tốt như vậy.”
“Ta có một đồ đệ, hắn từ nhỏ theo ta lưu lạc chung quanh, hắn tựa như nhi tử của ta, khi đó ta muốn hắn làm chỗ dựa cho ta dưỡng lão, không nghĩ tới hắn đã chết.” Dạ Dương nhớ tới Trình Thu Bình, trong lòng cảm thấy bi thống vạn phần, Dạ Dương thở dài một tiếng, “Chúng ta không còn duyên phận, ta chỉ ngóng trông kiếp sau hắn có thể là nhi tử của ta, chúng ta là phụ tử chân chính. Điện hạ rất giống Bình nhi, không phải giống về hình dáng, mà là lời nói và cử chỉ rất giống, đôi khi ta nghĩ điện hạ là Bình nhi.”
Đoan Mộc Dĩnh vừa thấy Dạ Dương lộ ra biểu tình bi thương, rất không đành lòng, bỗng nhiên Đoan Mộc Dĩnh đến sát Dạ Dương, nhỏ giọng nói rằng: “Sư phụ, Trình Thu Bình không có chết, Trình Thu Bình là Đoan Mộc Dĩnh, người biết không.”
“Điện hạ không nên nói giỡn, không cần nói để Dạ Dương hài lòng.” Dạ Dương không tin Đoan Mộc Dĩnh nói, người chết sao có thể sống lại. “Bình nhi vĩnh viễn sống ở trong lòng sư phụ.”
“Sư phụ, ta thật là Trình Thu Bình sống lại, ngươi ngẫm lại xem, lúc chúng ta ăn bánh bao tại Lương quốc, ta đối với bánh bao vương quen thuộc cỡ nào, người quên sao.” Đoan Mộc Dĩnh nói tiếp, “Kiếp trước ta cùng với sư phụ lưu lạc ở Vọng thành, thầy trò chúng ta đói muốn chết, may mà được lão bản cho bánh bao vương ăn, bởi vậy lần trước ta mới báo đáp …”
Dạ Dương vừa nghe hắn nói đến tình cảnh lúc lưu lạc, Đoan Mộc Dĩnh nói một điểm cũng không sai, hơn nữa lời nói và việc làm của bọn họ tương tự, Dạ Dương kích động ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, cho tới nay, đệ tử này luôn khiến hắn tưởng niệm, còn có Mao Qua từng khiến hắn yêu lại gây cho hắn bi thương, trong nháy mắt toàn diện bạo phát. Dạ Dương ôm Đoan Mộc Dĩnh khóc rống, không quan tâm người trong quân doanh dùng ánh mắt gì nhìn hắn, hắn thực muốn khóc, khóc vì vui sướng, hắn khóc thật cao hứng…
------------------------------------------
Hạ Pháp cùng Kỳ Duyên trở về doanh trướng của mình, Hạ Pháp vội vã ôm lấy Kỳ Duyên, Kỳ Duyên lại càng hoảng sợ, hắn muốn? Không đợi Kỳ Duyên phản kháng, đã bị Hạ Pháp đẩy ngã trên giường, lập tức bắt đầu.
“Hạ Pháp, ngươi làm sao vậy?” Kỳ Duyên có chút kỳ quái hỏi.
“Ta không làm sao cả, phụ thân, ngươi yêu ta không. Ta vẫn nghĩ ngươi không thương ta, ngươi ngầm đồng ý cùng ta một chỗ, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nói yêu ta. Trong lòng ngươi còn nhớ Hạng Thiên Khải sao.” Hạ Pháp lên án, hắn lại một lần nữa không khống chế được, vì Kỳ Duyên gần đây hắn đứng ngồi không yên, tuy rằng hai người cùng một chỗ, nhưng Kỳ Duyên chưa từng nói qua hắn yêu Hạ Pháp.
“Hạ Pháp, ngươi không nên bất an, ta cùng Hạng Thiên Khải đã là chuyện nhiều năm trước, nó đã bị bụi bặm bao phủ, hiện tại trong lòng ta không có người khác, thỉnh tin tưởng ta.” Kỳ Duyên giữ lấy đâu Hạ Pháp, tràn ngập mê hoặc hôn nhẹ nhàng lên môi Hạ Pháp. Hạ Pháp chiếm được đồng ý, trong lòng cảm thấy an ổn, hắn hàm vành tai Kỳ Duyên, chiếc lưỡi linh xảo khơi mào dục vọng của Kỳ Duyên. Tay Hạ Pháp một đường đi xuống dưới, giải khai vạt áo Kỳ Duyên, da thịt trắng nõn nã bại lộ trong không khí. Hai điểm hồng anh trước ngực đứng thẳng, như đợi Hạ Pháp âu yếm … Yêu tinh cũng chỉ đến mức này.
Đệ bát thập ngũ chương
Hạng Thiên Khải chưa từng tham gia hành quân chiến tranh, hắn cũng biết ngự giá thân chinh không phải là hưởng thụ, lần đầu tiên ly khai cung thất, hắn không có mang Dực Cánh theo. Cũng không biết phải đi bao lâu, nhưng Hạng Thiên Khải không muốn nhìn thấy Dực Cánh, bởi vậy Phi Nhiễm dẫn theo mấy đệ tử cùng hắn đồng hành. Hạng Thiên Khải cũng biết hành quân chiến tranh khổ cực, hắn ngồi trên lưng ngựa đã mấy ngày, hai chân tê liệt khó chịu, thân là hoàng thượng nào có thể lộ ra là mình không thể chịu khổ, dáng dấp sợ hãi, làm như vậy tướng sĩ phía dưới sẽ xem thường, Hạng Thiên Khải khẽ cắn môi, kiên trì trụ. Trong lòng Hạng Thiên Khải tưởng niệm Kỳ Duyên, hắn có kết cục ngày hôm nay là do năm đó không nghe Kỳ Duyên khuyên can. Hạng Thiên Khải diện vô biểu tình liếc mắt nhìn Phi Nhiễm, dung mạo của Phi Nhiễm còn trẻ, đâu giống một lão giả, tuy rằng hắn niên kỉ không nhỏ, nhưng dung quang toả sáng, nhìn qua không đến ba mươi tuổi. Hạng Thiên Khải phát hiện tiên tri đều dung nhan bất lão, hắn cũng kỳ quái. Hạng Thiên Khải sờ sờ mặt mình, khóe mắt xuất hiện vết nhăn, đây là căn cứ xác minh tuổi tác.
“Phi ái khanh, trẫm nghĩ sắp đến thành trì bị Tề quốc chiếm đóng, lần này xuất chiến ngươi có cao kiến gì?” Hạng Thiên Khải vẻ mặt ôn hoà, hướng Phi Nhiễm hỏi.
“Thần đêm qua bói toán, người Tề quốc sẽ đặt bẫy, bọn họ sẽ phục kích ở dưới Hoành Sơn. Chúng ta chia làm hai đường, một đường đánh lén đại doanh Tề quốc, một đường cùng quân đội Tề quốc giao chiến.” Phi Nhiễm suy nghĩ một chút, nói.
“Mong lời tiên đoán của ngươi là chuẩn xác.” Hạng Thiên Khải quay sang, trầm mặc không nói, trong lòng hắn hiểu rõ binh mã của mình đều là dân phu bị điều động, sao có thể là đối thủ của quân đội Tề quốc được huấn luyện kĩ càng, nhưng bọn họ cũng muốn hợp lại một chút. Súc sinh trước khi chết còn muốn giãy dụa cầu sinh, huống chi hắn là người đứng đầu một quốc gia.
Quân đội của Vệ quốc dừng lại trước Hoành Sơn tu kiến đại doanh, Hạng Thiên Khải lặng im lắng nghe lời nói của các tướng sĩ, trong lòng bọn họ đại đa số mong muốn xuất hiện kỳ tích, bọn họ hi vọng đánh một trận có thể đẩy lui Tề quốc. Hạng Thiên Khải đã bị đả kích, không ôm bất luận mong muốn gì, trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười, trong lòng lệ chảy xuôi. Phi Nhiễm thấy hắn dị thường trầm mặc, liền xung phong nhận việc: “Hoàng thượng, thần thống lĩnh đại quân đánh đại doanh của Tề quốc, ý người thế nào.”
Ảo thuật của Phi Nhiễm là cao siêu nhất trong những tiên tri ở đây, trong mắt Hạng Thiên Khải lòe ra một tia sáng, ảo thuật cao siêu của Phi Nhiễm đánh hạ đại doanh Tề quốc, chúng ta có lẽ còn cơ hội cứu vãn.
“Hảo, Phi ái khanh thống lĩnh mười vạn nhân mã đánh đại doanh Tề quốc, ngươi đã tiên đoán Tề quốc phục kích chúng ta tại Hoành Sơn, đại doanh của bọn họ tất nhiên trống rỗng, trẫm mong rằng trời phù hộ chúng ta đạt được thắng lợi.” Hạng Thiên Khải có được nụ cười hiếm hỏi, hắn muốn thắng lợi, nếu lần này thua bọn hắn sẽ không còn đứng dậy được.
Phi Nhiễm tự tin tràn đầy, lần trước đệ tử của hắn trong giao tranh vận dụng ảo thuật đều bị tàn sát, những người hắn coi trọng đã chết không ít, Phi Nhiễm mắt mở trừng trừng nhìn các đệ tử Tố Vân cung sau khi ra ngoài, máu chảy đầm đìa trở về, có người chết trong loạn quân, thi thể cũng không còn, kế hoạch hắn xây dựng gần như thất bại, Phi Nhiễm nhớ tới Đoan Mộc Dĩnh cùng Kỳ Duyên, hận nghiến chặt hai hàm răng. Còn có tên Đoan Mộc Thanh Lam không tin vào tiên tri kia, Đoan Mộc gia đáng chết.
“Bệ hạ, thần không giết chết Đoan Mộc Dĩnh không trở lại.” Đôi mắt của Phi Nhiễm tối sầm lại, lập tức ngẩng đầu lên, thống lĩnh đệ tử của mình ly khai.
Hạng Thiên Khải nhìn theo bọn họ rời đi, mong muốn chiến dịch lần này có thể thắng lợi, Hạng Thiên Khải quên rằng Đoan Mộc gia tộc đang trả thù, chiến tranh lần này là Đoan Mộc gia cường liệt báo thù.
Phi Nhiễm thống lĩnh nhân mã một đường hành quân gấp, hắn dự kiến đại doanh Tề quốc trống rỗng, binh lực tập trung tại Hoành Sơn phục kích, bởi vậy hắn lao thẳng tới đại doanh Tề quốc mà không chuẩn bị. Phi Nhiễm cũng không phải là tướng quân gì, thật ra bên người hắn cũng có mấy tướng quân theo cùng, thế nhưng quan chức không bằng cao hắn, nên bọn họ đành phải nghe lệnh Phi Nhiễm. Vì vậy tiên tri thống lĩnh những tướng quân này, tướng quân thống lĩnh binh sĩ của bọn họ, cứ như vậy tiến sát đại doanh Tề quốc.
Vệ quốc nhìn thấy đại doanh Tề quốc, thập phần kinh ngạc, hàng rào giống như tường thành, phía trước còn có một đạo chiến hào. Cung nỏ khí giới được sắp thành hàng trên lỗ châu mai, tướng sĩ của Tề quốc đã sớm nhận được tin tức, chuẩn bị ứng chiến. Dạ Dương cùng Long Uyên đứng ở trên hàng rào tự mình chỉ huy, Đoan Mộc Dĩnh nghe thám tử nói tiên tri mang theo mười vạn nhân mã đến, trong lòng cảm thấy bất hảo. Binh lực của bọn họ, đại bộ phận tập trung tại Hoành Sơn, vì vậy lập tức phái khoái mã báo tin cho Đoan Mộc Thanh Lam. Hắn phải chống đỡ đến khi kỵ binh của Đoan Mộc Thanh Lam trở về trợ giúp.
Phi Nhiễm nheo con mắt lại, quân doanh của Tề quốc phòng thủ nghiêm mật, hắn đi lên phía trước, vung tay lên, binh sĩ đều dừng cước bộ, triển khai trận hình. Nhưng xem những binh sĩ này bày binh bố trận chậm chạp, Đoan Mộc Dĩnh liền biết bọn họ không được huấn luyện. Đại đa số đều là lần đầu ra trận, sao có thể so sánh với binh sĩ Tề quốc.
“Bạch y tiên tri kia là Phi Nhiễm sao.” Đoan Mộc Dĩnh liếc mắt thấy bạch y tiên tri, nhan sắc của hắn nổi bật trong đông đảo binh sĩ Vệ quốc y phục hông sắc (màu đỏ), thập phần chói mắt.
“Phi Nhiễm là sư phụ của Kỳ Duyên, vậy hắn hẳn là một lão giả, sao có thể trẻ như vậy.” Dạ Dương kỳ quái hỏi.
“Tiên tri đều là dung nhan bất lão.” Đoan Mộc Dĩnh mơ hồ cảm giác được vì sao mình không thể nào lớn lên, tu luyện tâm pháp Tam Thập Tám Thiên, lúc hắn tu đến tầng mười tám, thời gian phảng phất đã dừng lại, hắn không hề sinh trưởng. Cả đời này hắn sẽ là bộ dáng thiếu niên, mộng tưởng cao tráng khôi ngô của Đoan Mộc Dĩnh, đời này cũng không có khả năng thực hiện.
“Tiên tri đúng là yêu tinh, bọn họ không phải người.” Long Uyên cho ra kết luận như vậy.
“Đại quân bọn họ đánh lén quân doanh của chúng ta, làm sao bọn họ biết kế hoạch, là ai an bài bọn họ hành động.” Dạ Dương nói.
“Là Phi Nhiễm dự kiến. Tiên tri cũng có thể tiên, bọn họ có chính đạo, trong lòng yên tĩnh một thời gian, bọn họ có khả năng thấy tương lại. Thế nhưng thấy tương lai tràn ngập chuyện xấu, cũng không thể ngăn cản được.” Đoan Mộc Dĩnh nói. Kiếp trước hắn bị tiên tri hại chết, kiếp này lại tu tập tâm pháp của tiên tri. Không nghĩ tới mình cũng có một cái danh hào tiên tri, Đoan Mộc Dĩnh cười tự giễu.
“Tuy binh lực của chúng ta ít, chỉ có tám vạn nhân mã, bọn họ có mười vạn cũng chẳng sao, mười vạn nhân thương xúc thành quân (người bình thường hợp thành quân), chưa từng trải qua chiến tranh tôi luyện, đều là mới lên chiến trường, là đến nơi đây chịu chết.” Dạ Dương nhìn bọn họ bày binh bố trận, liền nhìn ra những sĩ tốt Vệ quốc tố chất không cao, tâm lý cũng không tự tin, có binh sĩ cầm tấm chắn còn run tay, nhát gan!
“Ta muốn xem bọn hắn làm sao tiến công.” Đoan Mộc Dĩnh đứng ở bên cạnh Dạ Dương, hắn rút ra Trảm Nguyệt đao, Trảm Nguyệt đao phát sinh một trận thanh âm rung động.
Phi Nhiễm liêu khởi ống tay áo, lộ ra cánh tay, trên cánh tay có một hình xăm kim long, chỉ thấy kim long bỗng nhiên hóa thân thành một kim long (rồng bạc) chân chính, thân thể thật lớn sáng quắc chói mắt, kim long nhảy lên dựng lên, Phi Nhiễm thả người nhảy lên lưng kim long, hắn rút ra hàng ma xử, đánh, chỉ thấy giữa không trung mây đen rậm rạp, những đám mây hắc sắc cuồn cuộn kéo đến, từng đạo sấm sét thẳng hướng hàng rào của đại doanh Tề quốc bổ tới. Quân sĩ Tề quốc trong lòng giật mình, Đoan Mộc Dĩnh cao giọng quát: “Không nên kinh hoảng, giữ nghiêm phòng tuyến, bản vương thu thập lão cá chạch này!”
Đoan Mộc Dĩnh cầm lấy một cây trường mâu, cố sức nhảy một cái, hạ xuống đất, đặt trường mâu trên mũ giáp của mình. Chỉ thấy ngân quang lóe ra, trên đầu ngân sắc quang mang tích tụ càng nhiều, chậm rãi phân tán, hình thành một đạo ngân sắc phòng hộ đại doanhTề quốc. Binh sĩ kinh ngạc trừng lớn hai mắt, chỉ thấy sấm sét chém thẳng vào hàng rào, chạm đến ngân sắc quang mang, liền biến mất không gặp.
“Quá thần kỳ!” Long Uyên tán thán.
“Bình nhi, không phải Bình nhi, Hiếu thân vương điện hạ thực sự là tài giỏi.” Dạ Dương cũng tán thán.
Phi Nhiễm vừa thấy ảo thuật của mình bị phá giải, sắc mặt trầm xuống, lập tức biến hóa, kim long hé miệng ra, phun những cột nước cuồn cuộn, cột nước hóa thân thành cơn sóng động trời hướng về hàng rào kiên cố.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian